Một miền sông nước từ lâu chan chứa câu ân tình
Nhớ lắm quê hương trời mây nắng vàng lung linh
Đẹp xinh người con gái
xuồng ba lá sớm hôm tay chèo qua
Thương em áo bà ba xao xuyến khách từ phương xa.
Hẹn thề son sắt chờ nhau qua biết bao năm rồi
Mái tóc buông lơi dài theo tháng ngày chơi vơi
Gởi trao tình duyên mới
lòng phơi phới ngắm cơn mưa chiều rơi
Sao thương quá tình quê lưu luyến lòng không muốn về.
Về thành đô nghe thấy lòng nhung nhớ
Nhớ lắm con sông hai nhánh giao về đây
Dòng Tiền Giang con đò vẫn chờ nhau chốn này
Dòng Hậu Giang như gợn sóng mong chờ đợi ai.
Về đến quê em thoáng nghe câu hò
Đò lướt trên sông đưa người ngược xuôi
Nắng mưa quê mình từ bao lâu vẹn câu tình nghĩa
Đến quê em rồi lòng anh đây ở không muốn về.