Nào em đâu biết tình đã hao mòn
Nghiệt oan vây kín đến nay không còn
Tình giờ tan vỡ bóng tối cô đơn
Lúc bước chân em xa rời nơi chốn cũ
Vì bao toan tính để lỡ xuân thì
Tàn phai nhan sắc nét môi nhu mì
Và đêm đem mãi trút xuống bên em
Một đời cho thân héo gầy
Em lạc lối đường về tăm tối
Môi cười đó mà lòng nhói đau
Bao giả dối lọc lừa bấy lâu chìm đắm ưu sầu
Một mình em khóc tàn mối duyên đầu
Niềm đau day dứt tóc xanh phai màu
Còn đâu em hỡi
Nuối tiếc thêm chi lệ buồn rơi rơi ướt mi.