Người con gái ấy mang tên loài hoa
Ánh mắt suối trong mi cong ngọc ngà
Loài hoa yêu ấy bây giờ đã xa bây giờ đã xa.
Người con gái ấy trăng in bờ môi
Suối tóc thướt tha nghiêng che nụ cười
Bờ môi xưa ấy không còn đến đây, không còn đến đây.
Người con gái ấy ca như loài chim
Tiếng hát trái tim lênh đênh ngọt mềm
Giọng ca yêu dấu bây giờ ở đâu bây giờ ở đâu.
Người con gái chưa hai ngày vui
Đã biết xót xa hư vô cuộc đời
Người con gái ấy bây giờ lẻ loi bay giờ lẻ loi.
[ĐK:]
Ngọc Lan! Ngọc Lan
Sao nỡ ra đi vội vàng
Ôi tiếng kinh đêm cầu hồn
Như tiếng ai ca thật buồn.
Ngọc Lan! Ngọc Lan
Vĩnh viễn buông tay phận người
Thôi hết trăm năm đoạ đầy
Một nấm mộ yên đời đời.