Khi nghiêng mình xuống
Thiệp buồn đi bốn phương
Thành đá tan hoang khóc thầm
Chợ phố Đông Ba cũng buồn
Vĩ Dạ từng đêm xót thương
Đong đưa nhịp võng
Hình hài soi bóng sông.
Vành nón thơ nghiêng dốc cầu
Hồn lãng du tiêu mối sầu,
Những chiều thơ mộng còn đâu?
Trường Tiền hận khúc ơ hò, nẻo về trong nội bây chừ lối mô mà qua bên nớ đón em.
Sông nước lững lờ, thuở nào cha mạ thương nhau, mấy o phụ dâu cũng bước qua cầu.
Khi nghiêng mình xuống,
Nhìn đời bao xót thương.
Lửa cháy reo trên mái nhà,
Chiều xuống không nghe tiếng hò,
Gọi đò đêm chẳng buồn thưa...