Người con gái đi về trong bóng tối, mang theo giấc mơ nhỏ nhoi
Một vòng tay vỗ về ôm ấp, sưởi ấm con tim lạnh căm
Buồn vui đó cho đời theo tiếng hát, em ru tình theo tháng năm
Chính em không nhận ra trong em cô độc.
Làm sao níu tay người lữ hành đã muốn đi
Đời em khác gì Hoa Xuyến Chi
Làm sao có ai mang yêu thương quay về trong em
Để sớm mai của em bình yêu như chưa từng yêu.
Loài hoa ấy vẫn sống vẫn muốn được sống vẫn luôn khát khao trong lòng
Làm sao để thấy hạnh phúc khi chưa từng mất, mất đi mới biết trân trọng
Loài hoa ấy vẫn hát, vẫn muốn được hát, hát lên giấc mơ riêng mình
Dù ngày mai không còn nhau, tim còn đau, em vẫn xin... được yêu.