Hai mươi năm qua rời xa xứ nghèo
Mang theo quê hương một kiếp con người
Nay trong con tim tôi tưởng chừng đã mất
Một thoáng hương xưa thủa ấy ngày nào.
Tôi bây giờ như chim non lạc bầy tổ ấm
Nơi xứ người một miền đất xa xôi
Có những ngày trời vào đông nhuộm tuyết trắng
Cơn gió lạnh về vô tình giết kẻ xa phương.
Tôi hỏi em có bao giờ em nghĩ về quê hương
Em nghẹn ngào trả lời nhớ lắm anh ơi
Nươc mắt nào từng giọt lệ của người viễn xứ
Ném sao được khi trong người dòng máu Việt Nam.
Tôi đang chơi vơi nằm nơi xứ lạ
Mong sao mai đây một ngày trở lại
Nơi quê xa kia mỗi ngày men ấm
Mòn mỏi trông con sao con không về.