Tôi có người yêu tuổi xanh đôi tám bỏ lại Sài Gòn
Thương nhớ làn môi lần đầu trong đời nếm tình cô đơn
Còn gì buồn hơn em ơi, tình nồng vụt cao hơn núi
Phút giây ta xa nhau rồi thành khói mây.
Tôi có người yêu mềm như tơ liễu, bỏ lại Sài Gòn
Tôi biết từng đêm, nàng nhìn mưa buồn khóc nhiều hơn mưa
Tội gì đời ta xa nhau, tội gì trời gieo cơn bão
Khiến cho duyên đành lỡ đôi nhịp cầu.
Em có nhớ, ngày đẹp thảo cầm viên
Em có nhớ, con đường phố thân quen
Em có nhớ, trăng sáng bến Bạch Ðằng
Bao lối vắng đèn vàng, hai đứa mình lang thang.
Cho đến ngàn sau, lòng tôi vẫn nhớ người tình Sài Gòn
Thương quá bàn tay, quyện bờ vai gầy tóc dài như mây
Sài Gòn người yêu tôi đâu, ngày nào bầy chim ô thước
Sẽ cho đôi mình nối duyên ban đầu.