Thơ: Minh Nhật
Anh là bến bên dòng sông cuộc đời
Đợi một người bao kiếp mãi rong chơi
Vẫn biền biệt trăng khuya còn ngóng đợi
Bến ngẩn ngơ thương nhớ mong chờ
Anh là bờ ở tận cõi hư không
Chờ em đến từ luân hồi huyễn giả
Sát na nào em nhập mộng tương thông
Anh cứ chờ chờ mãi huyên lung
Ôi hạnh phúc ơi em đang ở nơi đâu
Hãy về với anh trong hơi thở hoà sâu
Thiên địa vô tận
Bến bờ như nhiên
Anh đã chờ, chờ em từ muôn kiếp
Ta cởi trói cho nhau xa lìa thương đau
Buông bỏ gánh lo âu ưu phiền thẳm sâu
Giao hoà hơi thở
Anh sẽ đưa em sang bến bờ hạnh phúc