Gió Về
Gió về trút lá phân vân,
Hoàng hôn mờ toả ngập tầng trời cao.
Đêm về trong gió nao nao,
Vi vu kẽ lá, rì rào rừng cây…
Có người đầu gối vào tay,
Nằm nghe tiếng gió về lay lá vàng.
Bên sông một mái đò ngang,
Tiếng hò thổn thức dưới màn trời sương.
Đêm nay có kẻ tha phương,
Dừng chân rủ áo phong sương cuối mùa.
Vương trong sương, tiếng chuông chùa,
Ngân lên lành lạnh gió lùa trong đêm…
Lạc loài có một cánh chim,
Kêu lên thảm thiết lẫn chìm trong sương.
Tiếng chân ai bước trên đường,
Bâng khuâng vang giữa phố phường ngủ say.
Có người đầu gối vào tay,
Nghe lòng nổi gió heo may cuối mùa.
Poem by: Huyền Chi (Khánh Ngọc)
Huyền Chi (Khánh Ngọc) là một nhà thơ nôi tiếng qua bài thơ THUYỀN VIỄN XỨ đã được nhạc sỹ PHẠM DUY phổ nhạc Tập Thơ Cởi Mở 1952