Chiều qua ngập ngừng như tháng hạ
Trôi lang thang trên những lá me bay
Hôn vang úa áo buồn như nắng tàn
Đôi chân quen mà bước cũng ngại ngần.
Chiều của em từng chiều hoang cỏ mọc
Cây bơ vơ sông nước cũng vô tình
Em thức giấc mắt chiều sầu chín mộng
Đôi môi hôn từng giọt lệ xanh.
Thành phố ấy nón nghiêng vành thương nhớ
Nắng cũng buồn theo dấu áo em bay
Hàng me xưa vẫn còn nguyên lá đổ
Em đi rồi lá khóc trên sông.
Còn gì nữa tháng năm buồn phố nhỏ
Tình vọng âm trên những lối đi xưa
Chiều vàng quá áo vàng thôi cũng nhạt
Trên đường mòn nghe lạnh bước chân qua.