Chạm vào mặt của đất, phía còn lại giữ trời
Lòng bàn tay mười phương gầm lên sấm vang mù khơi
Dùng thời gian, đem kết tinh thành năm thành tháng
Ngàn năm trôi, tình mãi chẳng nguôi
Thập lục đã lên dây, tấu khúc nhạc bẽ bàng
Dòng Vong Xuyên đưa đón người rời kiếp sống trần gian
Hồng sen nở, do tổn thương người đang nặng mang.
Nhiều tâm tư còn đang ngổn ngang
Chỉ vào mảnh trăng ấy, nắm tơ hồng không màng
Là từng lời nguyện ước thành đôi giống như trời ban
Người và ta...
Vầng trăng sáng
Vùi mình tận nơi sâu, mong hóa thân một lần chim ngàn
Dù qua muôn vạn kiếp, được bay tới phương trời xa
Là hình dáng, nhỏ bé như bụi trong trần gian
Người ở bên, chẳng còn thở than
Nào ngờ lần buông tay, đưa đến cho ta một con đường
Tìm được nơi tựa nương, vượt qua những đêm mù sương
Một làn hương
Một đời thương, ngàn sau vấn vương