Nụ hoa nếu buông rơi lìa cành vẫn thắm
Thì anh sẽ mang theo giọt nắng ươm khô hoàng hôn
Vì sao nhớ không quên từng nụ cười, ánh mắt?
Thời gian cũng chẳng hay biết đâu.
Để tình an, tràn kín đơm giấc mộng lành
Chôn thật sâu
Dù xa ngàn khơi vẫn nặng lòng thương nhớ
Và gương mặt ấy in hằn, chẳng vương dấu hao gầy
Đan vào tim, trọn đời chớ cách xa.
Tình đôi lứa tựa như mạch máu thanh xuân tràn dâng
Tình ru ấm dù hoen cay cứ yêu không hề vơi
Vì sai lối dẫn theo niềm đau chất chứa
Cố níu với thương đau có hay người đã xa ta.
Lệ cay nếu tan mau hòa vào khói trắng
Thì em có mang chân tình ấy say trong vòng tay?
Vì sao cứ yêu em ngày từng ngày thắm thiết
Lòng vương vấn phút giây vẩn vơ
Để tình an, tràn kín đơm giấc mộng lành
Chôn thật sâu. Dù xa ngàn khơi vẫn nặng lòng thương nhớ
Và gương mặt ấy in hằn, chẳng vương dấu hao gầy
Đan vào tim, trọn đời chớ cách xa
Tình đôi lứa tựa như mạch máu thanh xuân tràn dâng
Tình ru ấm dù hoen cay cứ yêu không hề vơi
Vì sai lối dẫn theo niềm đau chất chứa
Cố níu với thương đau có hay người đã xa ta… mất rồi.