Nắng lung linh môi cười, nồng nàn về hé tinh khôi
Tóc buông đôi vai gầy, vệt trầy quang gánh nhân gian
Mắt nâu soi ngút ngàn, màu đời năm tháng nổi trôi
Vết môi khô đau lời, một thời ta ướt những đa mang
Tháng năm trên vai gầy, nợ người một gánh tương tư
Hắt hiu môi ai cười, lời buồn rơi xuống đời nhau
Ước ao quên lối về, nguyện thề lê bước trăm năm
Gió bên tai âm thầm, từng lời mòn núi cạn sông
ĐK:
Ta về đâu hỡi, giữa chốn thinh không
Con sóng long đong, vỗ đời nhức nhối
Về đâu ta hỡi, bên những tinh khôi
Mơ ước xa xôi, rũ đời nương náu
Về đâu ta hỡi, ta hỡi về đâu!
Dấu yêu xưa năm nào, còn về bên lối bâng khuâng
Vớt lên câu thơ tình, một thời con sóng lâng lâng
Tháng năm trôi giận hờn, mỏi mòn về gối đơn côi
Đoá yêu thương bên đời, một thời ta hái những tinh khôi