� Dù thơ nơi xưa người lạnh buốt âm tâm còn Mấy năm nay thích con không về gia đình ngóng trông Ở nơi đây con vẫn cố gắng miên bài Để lo bữa cơm anh áo cho gia đình không phải Ở bãi nắng trên đôi chân mình còn không sợ bão gió mưa Con sẽ vội qua ngày nắng đi thấy ánh mắt ba mẹ cười Hỡi giấc mơ mắt trên mình con chỉ để dành để nhớ Thời gian có vui có buồn thì con vẫn luôn luôn cười Và ngày đó sớm thôi sớm thôi Và ngày đó thành công chiến vai con mang Mang về nhà khóe với mẹ Mang về nhà ba tự hào Con biết mẹ vẫn khóc vì hằng ngày nhớ con Con biết ba ăn uổi mẹ rồi lại khóc u hòa theo Ở nơi đây con vẫn cố gắng miên bài Để lo bữa cơm anh áo cho gia đình không phải Ở bãi nắng trên đôi chân mình còn không sợ bão gió mưa Con sẽ vội qua ngày nắng đi thấy ánh mắt ba mẹ cười Hỡi giấc mơ mắt trên mình con chỉ để dành để nhớ Thời gian có vui có buồn thì con vẫn luôn luôn cười Và ngày đó sớm thôi sớm thôi Và ngày đó thành công chiến vai con mang Mang về nhà khóe với mẹ Mang về nhà ba tự hào