Thế giới của những người tổn thương buồn lắm
Là giọt nước mắt sau chiếc kính nhòe, khẩu trang đã che
Dòng xe cứ tấp nập, tim tôi tuy vẫn đập nhưng tâm tư đã chết ngàn lần
Vì dường như
Dường như tôi không đáng để yêu dường như
Dường như cô đơn thuộc về tôi dường như
Dường như anh không yêu em
Ánh trăng kia thật đẹp ghê nhưng sao trông cô đơn giống như em trong tình yêu
Yêu mà sao để đau, liệu thời gian sẽ phai dần đi nỗi đau này không?
Như anh từng nói với em vậy
Nhưng sao em vượt qua ngay lúc này để sẽ nhận ra vết thương sẽ ngừng đau thôi
Em sẽ thôi ngừng đau vào ngày mà trăng vẫn treo ở đấy, tim em vẫn nằm đấy
Nhưng em không còn thấy cô đơn