Chiều cuối năm thời gian như ngừng lại
Gió từ đâu lạnh nhớ đến se lòng
Vườn nhà ai Cúc vàng rực chờ mong
Đưa ta về tận cùng trong tiếc nuối
Làn khói khói xanh uốn mình quanh dòng suối
Nắng mỏng manh làn khói bỗng nhạt nhoà
Gió thì thào chào đón khách phương xa
Hoàng hôn xuống hoàng hôn xuống nhạt nhòa màu mây trắng
Nơi phương xa trời còn nắng không em?
Nhớ ai không khi khi trời chiều trở gió?
Và chiều nao hoàng hôn thắm đỏ hàng cây
Hoàng hôn xuống hoàng hôn xuống
Buổi chiều nghiêng không nắng
Nắng qua nhanh chiều bỗng chốc bơ vơ
Nhớ ai không khi khi trời chiều tắt nắng?
Một mình ta còn mong ngóng một vần thơ.