Trời đổ mưa cho phố vắng mênh mông khơi lòng bao nỗi nhớ.
Trời làm mưa cho ướt áo em thơ mưa rơi tự bao giờ.
Tình yêu đó phôi pha vào sương gió
Những đêm mưa tỉnh nhỏ gợi nhớ tuổi học trò, tâm tình thường hay ngỏ
Trường tan về chung phố những lúc trời chiều đổ mưa.
Trời đã khuya rồi đấy trăng chênh chếch xuyên ánh qua mành.
Trời đã khuya rồi đấy, mưa trên phố xa ánh đô thành.
Đường ngoài kia không xôn xao, không đẹp vì đèn màu
Ôi! Đường dài hun hút với đêm thâu
Bước chân ai qua mau dưới mưa nghe nao nao lộng tiếng còi tàu thét lâu.
Nằm giữa đêm ngoại ô nghe mưa rớt trên khóm tre già
Thầm nhớ ai ngoài xa đang tranh đấu cho nước non nhà.
Người em tôi không *** ơi mưa rừng về ngập trời
Mưa làm chi cho ướt áo em tôi
Đến mai khi nơi nơi gió yên mưa thôi rơi mời anh qua làng tôi.
Nửa đêm lạnh qua tim giữa đường phố hoa đèn
Có người mãi đi tìm một người không hẹn đến mà tiếng bước buồn thêm.
Tiếc thay hoài công thôi phố đã vắng thưa rồi
Biết rằng chẳng duyên thừa để người không gặp nữa về nối giấc mơ xưa.
Phố đêm lạc loài hương yêu chìm đắm như hàng cây giá lạnh ướt mềm.
Phố đêm chờ người phong sương vai áo bạc phai màu có niềm riêng hay ước.
Cho tôi mười ngón thiên thần, cho tôi mười ngón thiên thần
Để tôi dìu người tôi yêu, dìu người không yêu và người chưa yêu.