* Có những ngày ngồi lặng lặng mơ về thời áo trắng Một thoáng mộng mơ giác tay tinh nghịch kệ lời sao bằng Tự thân trải nghiệm, tự mình bước, tự mình thơ Xe đạp cặp đen đến lớp quá đổi thương thương, tự mình chờ Dòng kỷ niệm khẽ ngang qua tầm mắt là bài kiểm tra năm nào ta cầm chặt Nhặt một lá rươi nghiêng vào miệng cười nhớ lắm niềm vui những lúc ta điểm 10 Ôi nụ cười, nó giống những lần cơn lừa ghé thăm Chẳng cuộc đời ta với mặt bàn nằm dài để đón cơn lừa ghé thăm Không mau lo, không áp lực, vô tư như bạn cặp bè với phấn Nhịp khuyết trong từng nét chữ, chẳng sợ bào mòn khi xẻ với dân Bụi phấn rơi, vương nhẹ như dạng thù hình kỷ niệm Bồng bềm bê trong tâm trí như đang ru mình một phút lặng im Có những buổi chiều lãng tháng, có một giờ trái bụi ngồi tạp sửa với bạn Thời những nỗi buồn, trôi chuyện tối, chuyện ánh, thời gian nhắm như thổi Mùa khắc khai chạm, khung hình lưu lại mùa hạ và cả ngày xa Ta nhìn bằng màu ký ức, và rồi tất cả dần xa Cho tôi xin một bé đi tuổi thơ, ngồi khóc đến cây, gặm nhắm nỗi buồn chờ Hạ đỏ ghé về dung hồng một bị nhớ, mắt biết trong chiều thành viết một bài thơ Bằng những ngoài nệm Nơi bàn, có năm chỗ ngồi, có bức thư tình Một câu không gửi ép hoài trong vỡ nề lỡ tình trối Sống trong đảo mộng mơ, cho thoảng những lòng mơ mộng, cho lòng bánh cà phê đá Trong ngõ trắng nước xinh Nhìn, cô gái đến từ hôm qua, những ngày hôm qua chạy trốn chính mình An bình, một thời đã qua và còn giúp gì để nhớ Một lần mong được trở lại để chờ tôi thấy hoa bạc trước mùa giấm Một bé cứ hồi tuổi thơ, trên chuyến tàu kỷ niệm gói gọn một hè tuổi nhớ Thổn thức từng nhịp tim, những lần quậy phá tinh nghịch trong sổ đầu bài Tôi hay ngồi, nơi ngày hôm qua còn gió, còn những tàn lá thổi bay rồi Cứ như chưa từng rời xa những miền nhớ, hành lan ghế đá cứ giấu những ngày thơ Hỏa trò ngợi hẹn, rưỡng yên qua tầm mặt, một chiếc tay đánh nào tới những nơi cầm chặt Tà áo em là cả bầu trời, tương lai là điều hiển hoạt, mùi hương trong nó ám đầy gọi mời Như mỗi thứ hai của những ngày đầu giờ, tôi chào áp lực chứ không còn chào cờ Sai lầm trả giá bằng cả sự nghiệp chứ không trừ điểm hay còn nhắc nhở Trở lại trốn cũ, tàn lá ru câu bạn cũ đâu rồi Ngày chia ly từng hẹn tương mộ, nhưng sao chỉ tôi hỏi bạn cũ đâu rồi Dòng thời gian trôi, khoác lên trên giấy chiếc áo bạc màu Những ngày thanh xuân còn đó, nhưng từng người thì đã lạc nhau Mùi chia tay, nước mắt đang sen bàn tay cầm chặt Vẫn rơi trên mái em đó, khi đó thẹn thù em bảo thương tôi Cho tôi xin một bé đi tuổi thơ, mùi khóc kín cây, nhắm nỗi buồn trở hạ đỏ Ghé về vùng hồn bị nhớ, mắt biết trong chiều thành viết một bài thơ Bằng những ngoài nệm, nơi bàn, có năm chỗ ngồi, có bức thư tình Một câu không gửi, ép hoài trong vỡ đề, lỡ tình trối Nhưng sống trong đảo mộng mơ, cho thoải những lòng mơ mộng Trong lòng mình cảm thấy đau, trong hộ trang nước xinh Nhìn, cô gái đến từ hôm qua, những ngày hôm qua Ngày hôm qua chỉ trốn chính mình, an bình Một thời đã qua và còn chút gì để nhớ Một lần mong được trở lại để giờ tôi thấy hoa vàng trên tôi đông Một bé khứng hồi tuổi thơ, trên chuyến tàu kỷ niệm gói gọn mùa hè tôi nhớ Thổn thức từng dịp tim, những lần quậy phá tinh nghịch trong sổ đầu bài tôi hay ngồi Nơi ngày hôm qua còn gió, còn những tàn lá thổi bay rồi