Vài lời tâm sự của một thằng nhóc 20
Vài lần vấp ngã khi lựa chọn tin sai người
Những lúc gồng mình và cố tỏ ra mạnh mẽ
Nhưng quá ngây thơ để biết đó là con dao hai lưỡi
Cô đơn ở giữa thành phố đôi chân nó vô định hướng
Đã quá quen với việc một mình nó xem đó là bình thường
Nhưng những đắng cay cuộc đời đôi vai gầy nhỏ làm sao gánh hết
Nó ước được trở về nhà nơi duy nhất có tình thương
Nó được dạy nếu muốn được nhận thì phải biết cách cho đi
Nhưng đời thì luôn bạc bẽo toàn kẻ hống hách vô vị
Nghìn lần đúng thua một lần sai thì đó là lỗi do đâu
Khi con thuyền cồng kềnh sóng gió thì luôn cố đổ lỗi cho nhau
Đời gọi nó bằng những con số chứ đâu phải bằng họ và tên
Cố gắng để có thành quả đơn nhưng giản đối với họ là hên
Ai cũng chỉ yêu bản thân mình ôm mộng ước sống thọ và fame
Đứng trước gương tập nụ cười fake chỉ toàn thấy nhọ và lem
Nhiều lần đời bắt nó buông xuôi nhưng chính nó đã không cho phép
Nếu cảm xúc tiêu cực là những món hàng thì để đâu cho hết
Vậy nên nó luôn cố gắng hết mình còn buồn thì uống cho say
Để quên đi hết phiền muộn, ly rượu đắng giống như dòng cảm xúc nó vậy
5 năm trước tôi đã gặp một thằng nhóc, nó hồn nhiên và yêu đời lắm
Nhưng bây giờ nhìn nó mệt mỏi, phờ phạc
Tôi muốn an ủi, nên đã chạm vào gương...
15 tuổi bước ra khỏi nhà, cùng lý tưởng và bôn ba
Một thằng nhóc chân chất thật thà, đến từ một vùng thôn xa
Mang trong tim đam mê nhiệt huyết, mơ về vùng trời bao la
Khi cảm thấy đôi chân lạc lối, nó nhìn lên vì sao xa
Nó vô tư với mọi thứ, không quan tâm chuyện thiệt hơn
Được làm những điều mình thích, đâu còn gì tuyệt vời hơn
Nhưng những ngày yên bình thì sẽ chẳng thể kéo dài quá lâu
Cuộc đời vùi dập mộng ước và đã tát nó quá đau
Nó đánh mất đi chính bản thân mình và cả cuộc tình đầu tiên
Vùi mình trong thói hư tật xấu, ngỡ sẽ quên được muộn phiền
Cố tìm đến những có gái khác như thế có khi lại quên đi
Nhưng chẳng điều gì giúp được nó, cứ thế suy lại thêm suy
Và rồi những kẻ nó gọi là bạn lần lượt đâm sau lưng
Trong đêm tối chỉ một mình nó, chẳng thể khiến cơn đau dừng
Nó nhận ra nó chỉ là kẻ mù ảo tưởng về sự tinh tường
Nó ước được trở về nhà, nơi duy nhất có tình thương
Và cuộc gọi đến từ mẹ, đã giúp cho nó tỉnh giấc
Mẹ bật khóc vì nó, với mẹ nó là đỉnh nhất
Mẹ khuyên nó hãy cứ vững bước, đừng vội vàng nản chí
Nó cũng nhận ra mình không còn nhỏ và là một đấng nam nhi
Đã đến lúc nó phải đứng dậy hoàn thành những mộng ước ngày đó
Những mộng ước lớn lao, bên trong thân xác gầy gò
Đích đến vẫn còn ở rất xa chẳng thể cứ lênh đênh mãi
Thằng nhóc ấy vẫn nỗ lực từng ngày và tên nó là: Lệnh Thái