Chẳng gì là mãi mãi, như mây trôi cuối trời,
Tình yêu tưởng như bất tận, nhưng rồi cũng phai phôi dần theo tháng ngày trôi.
Anh từng nghĩ mình là bến đỗ bình yên,
Nhưng em đi, để lại mình anh lặng lẽ, cô độc giữa màn đêm.
Những lời yêu, như gió thoảng qua bờ môi,
Thoáng chốc dịu dàng, nhưng tan biến giữa trời, liệu em còn nhớ tới.
Em là cơn mưa, tưới mát đời anh trong những chiều vắng,
Nhưng giờ đây, mưa ngừng rơi, còn lại chỉ là bầu trời xám ngắt.
Chẳng gì là mãi mãi, như lá rơi theo gió,
Tình yêu cũng chỉ là hạt sương đọng, rồi tan biến dưới ánh bình minh rực rỡ.
Lời hứa từng thắm nồng giờ chỉ là mơ màng,
Em đã xa thật rồi, để lại anh với những khoảng trống hoang mang.
Anh nhớ ngày ấy, khi ánh mắt em như bầu trời xanh,
Nhưng giờ đây, mắt anh chỉ thấy mưa rơi, phủ đầy con đường lạnh.
Những cánh hoa anh trao, giờ đã héo tàn theo gió,
Còn mình anh vẫn ngơ ngác giữa cuộc đời, hỏi rằng liệu có còn gì giữa đôi ta?
Em là vầng trăng, sáng rực rỡ nhưng chẳng bao giờ chạm tới,
Còn anh là cơn gió, lạc lõng dưới bầu trời đêm, đuổi theo ánh sáng hư vô.
anh đã cố giữ lấy nhau, nhưng cuối cùng chẳng thể nào.
Tựa như cánh chim lạc gió, mãi mãi không thể cùng nhau trên bầu trời.
Chẳng gì là mãi mãi, như giấc mơ vụt tắt,
Em từng ở đây, nhưng giờ chỉ là bóng hình trong màn đêm dày đặc.
Những giọt nước mắt giờ cũng khô cạn trên vai,
Chẳng có gì là mãi mãi, chỉ có anh với nỗi buồn nhớ chưa phai
Như hoa nở rồi tàn, như mùa qua chẳng hẹn,
Tình yêu mình cũng trôi theo dòng thời gian không thể ngăn lại được.
Những ngày tháng cũ đã chìm sâu vào ký ức,
Anh cố tìm trong gió chút hương thơm đã mất, nhưng chỉ là ảo ảnh tan biến mãi xa.
Chẳng gì là mãi mãi, em đã đi về phía khác,
Anh ở lại giữa con đường dài, nhìn thời gian qua trong từng giấc mơ nhạt nhòa.
Dù biết không thể níu kéo, lòng vẫn đau từng nhịp,
Vì chẳng có gì là mãi mãi, kể cả tình yêu ta từng say đắm, giờ cũng đã úa tàn.