Buông rơi những thăng trầm
Ta nhìn đời còn chút nồng ấm
Để chốn trăm năm
Còn nụ cười
Vươn mầm chút tình
Trên đất lòng khô khan
Cho chân tình còn le lói
Thấp thoáng trong đêm đen
Buông trôi những vui buồn
Ta cùng ngồi nhìn mây chiều xuống
Chợt thấy bâng khuâng
Tìm lại mình
Trong từng giọt tình
Con suối lòng khô khan
Đôi tay mềm có còn khao khát
Ánh trăng tròn xưa để ôm vào lòng
Rồi nay em tôi đã xa
Xuân tình cũng đã nhạt nhoà
Giữa bao la thức giấc nhìn đời
Qua muôn màu lăng kính tình si
Về nghe trong bao nỗi đau
Nghe lòng buông tiếng xôn xao
Những ngây ngô với những dại khờ
Vỡ tan theo ánh trăng đáy hồ
Sỏi đá chơ vơ hắt hiu tình nhau
Cằn cỗi một thời.