rưa nắng như rót lửa lên da
Những vết chai sần đen thấm mồ hôi ta
Tan giữa tầng cao nhìn mây trôi hững hờ
Nhớ bờ tre nhớ tiếng nói em mỉm cười anh mơ
Bên tai
tiếng máy nghe như gió gào
Trong tim
lại vang lên tiếng em hôm nào
Người giờ ra sao
Mồ hôi rơi… rơi xuống như mưa mùa hạ
Trôi qua kẽ tay thấm vào đất miền xa
Có ai hay tiếng bước chân sỏi đá
Giữa công trường anh nhớ quê nhà
Có những đêm trăng anh chẳng dám mơ
Vì quặn nhớ ánh đèn dầu gian bếp nhỏ
Mẹ ngồi đợi cơm mắt nhìn con đường vắng
Chén cá kho thơm lừng anh vẫn chưa kịp ăn
Giấc mơ
anh xây bằng xi măng sắt đá
Trong tim
vẫn chừa khoảng dành hương lúa non
Nhớ em mỏi mòn
Mồ hôi rơi… cho ta vơi đi nỗi nhớ
Xóa mờ phố xa lấp đầy khung trời thơ
Có ai hay tim ta vẫn thường mơ
Giữa công trường lại nhớ quê hương
Một ngày anh sẽ bước về cây cầu xưa
Ngửi lại mùi đất sau mưa
Để mồ hôi rơi trên cánh đồng
Được tắm giữa dòng sông
Anh từng hứa luôn giữ con tim ngây dại
Nhưng những năm tháng xa quê đã chai sần lại
Chỉ khi nghe tiếng trẻ thơ gọi nhau
Mới biết mình vẫn có một nơi để bắt đầu
Mồ hôi rơi… như là lời ta hẹn ước
Dù xa bao lâu vẫn tìm lối trở về
Có ai nghe tiếng hát giữa công trường
Anh hát cho quê hương cho người anh thương
Mồ hôi rơi giữa trời thênh thang
Lòng anh vẫn xanh như lúa mùa sang
Chỉ khi nghe tiếng trẻ thơ gọi nhau
Mới biết mình sẽ trở về quê hương yêu dấu
Mồ hôi rơi… như là lời ta hẹn ước
Dù xa bao lâu vẫn tìm lối trở về
Có ai nghe tiếng hát giữa công trường
Anh hát cho quê hương cho người anh thương
Mồ hôi rơi giữa trời thênh thang
Lòng anh vẫn xanh như lúa mùa sang