Phố dài… người vội qua
Ánh đèn… mờ nhạt xa
Hmmm hmmm hmmm
Lạnh trong từng bước chân nhạt nhòa
Gió tràn qua ngõ vắng bóng chẳng ai quen
Đêm dài và tăm tối chỉ mình anh tìm quên
Nơi này người đông lắm sao lòng vẫn chơi vơi
Chạm vào hàng ngàn ánh sáng sao chẳng thấy nụ cười
Hmmm hmmm ooh yeah
Tại sao phải đi xa để tìm một ước mơ
Để giờ lạc giữa trời lạc trong mưa tơi bời
Ánh đèn kia rực sáng chẳng sưởi ấm trái tim
Nỗi nhớ đêm nối đêm nỗi đau dài vô biên
Anh gọi tên quê hương mà gió chẳng đưa về
Bao nhiêu năm đổi thay còn đâu vòng tay kề
Tại sao phải đi xa để quên một mái nhà
Anh vẫn là anh thôi giữa đời người xa lạ
Hooo hoo hoo woo woo
Những ngày đầu mang hy vọng lửa trong tim bùng lên
Giờ còn gì ngoài nỗi nhớ với những đêm không tên
Cố tìm câu trả lời sao mình đi quá xa
Đổi tự do bằng cô quạnh đổi yêu thương lấy hoa
Babe em ơi có nghe tiếng anh
Có khi nào anh quên bến sông tuổi thơ
Có khi nào anh quên tiếng ru ngày xưa
Giờ nơi đây mưa rơi lạnh như băng đá
Ước gì về bên em một lần thiết tha
La la la la la la la
Tại sao phải đi xa để tìm một ước mơ
Để giờ lạc giữa trời lạc trong mưa tơi bời
Ánh đèn kia rực sáng chẳng sưởi ấm trái tim
Nỗi nhớ đêm nối đêm nỗi đau dài vô biên
Anh gọi tên quê hương mà gió chẳng đưa về
Bao nhiêu năm đổi thay còn đâu vòng tay kề
Tại sao phải đi xa để quên một mái nhà
Anh vẫn là anh thôi giữa đời người xa lạ
Hooo hooo hoo
Hmmm hmmm hmmm
Tại sao phải đi xa
Để giờ còn riêng ta
Mưa rơi trên vai gầy
Giữa trời Tây vẫn nhớ quê này