Được dựa vào tình yêu của anh, người tựa mặt trời soi dòng xanh
Ru trái tim này trước cơn sóng tràn, để em gối lên bờ vai anh mở màn
Cách anh nhìn khiến em như cảm thấy báu vật đang nằm trong đôi mắt anh
Cách anh nhặt những mảnh vỡ vụn đấy, soi sáng em, dẫn lối em khi đêm tàn
Người ơi, cớ sao như phước lành? Sưởi ấm thế gian ngỡ giá lạnh
Dịu xoa trái tim đã tan tành bỗng như được chữa lành, khi người ở bên cạnh
Đã có lúc trong tim em như mây đen
Không còn tin sẽ tìm thấy được tình yêu bên mình mãi mãi
Những góc tối em luôn mang bao lâu nay
Chẳng một ai ở cạnh bên, riêng mình em tựa vào đôi vai
Vậy mà duyên nào anh lại bước đến, chạm vào tâm hồn em đầy dấu vết
Anh có biết rằng cách anh nhìn khiến em như cảm thấy báu vật đang nằm trong đôi mắt anh?
Cách anh nhặt những mảnh vỡ vụn đấy, soi sáng em, dẫn lối em khi đêm tàn
Người ơi, cớ sao như phước lành? Sưởi ấm thế gian ngỡ giá lạnh
Dịu xoa trái tim đã tan tành bỗng như được chữa lành, khi người ở bên cạnh
Con tim lao xao, khẽ lay thuyền tình nhẹ chao nghiêng
Bên anh đêm nay như say trong giấc mộng thiêng liêng
Bao câu yêu đương anh trao như gió nhẹ mơn man
Ve vuốt bên tai em thật dịu êm
Ánh mắt bối rối ngỡ như lần đầu kề bên anh
Đôi tay ấm áp, miên man, ru suối nguồn mong manh
Em biết cứ thế này, em sẽ chẳng thể ngủ đâu
Đắm đuối bên anh dưới ánh đèn màu
Ngả vào đêm thâu
Ngả vào đêm thâu