Tác giả: Nguyễn Đình Toàn
Gió đêm qua có làm héo bớt môi em không người yêu. Sao hôm nay trời xao xác mây nhàu. Từng chuyến mưa rào. Mưa rơi bôi mờ trên dốc cầu. Nửa mùa thu đã vàng theo. Thuyền ai nằm nghe sóng. Buộc tim người nhớ mong. Ngày.
Tác giả: Từ Công Phụng
Ca sỹ thể hiện: Đức Tuấn; Anh Ngọc; Trần Cao; Tuấn Ngọc
Buồn rơi giữa đêm mù lẻ loi, sao người còn đi hoài đi mãi. Cho tôi hoang vắng trong đêm dài, buồn rơi lẻ loi. Nỗi muộn phiền trên vùng tóc rối, khi trời còn đi vào đêm tối. Xin thương yêu sưởi ấm đôi môi. Buồn rơi trên.
Tác giả: Nhật Vũ
Em ngồi đếm những niềm vui trong đêm nay. Có trăng/ có sao/ có dáng anh ngồi. Kỷ niệm đôi ta tuy không nhiều lắm. Nhưng rất gần cho dẫu ta rất xa. Em ngồi đếm những niềm vui trong đêm nay. Có sương/ Có gió/ có lá rạt.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Khánh Đơn
Đoạn đường lần đầu mà ta đã trông thấy nhau. Đoạn đường mà em đã đi qua với anh mỗi ngày. Giờ thì một ai đã cùng em tay nắm tay. Hạnh phúc giống như ngày xưa đôi ta trên con đường ấy. Đoạn đường giờ này dường như chỉ anh với.
Tác giả: Chưa Biết
Đời không có em anh sẽ sống đơn côi. Bao nnhiêu đắm say khi anh đã yêu em. Đời không có em anh buồn chết đi thôi. Em ơi hãy cho anh một chút ân tình. Làm sao để cho em hiểu hết anh đây. Tim anh ngất ngây con tim vẫn mê.
Tác giả: Tường Văn
Ca sỹ thể hiện: Đăng Khôi
Tíc tắc tíc thời gian trôi chầm chậm. Tíc tắc tíc màn đêm in hình một bóng dáng người. Lặng tim tâm sự cùng với cây đàn. Tang tình tang bài ca nay chỉ mình anh cô đơn. Thầm hát cho cuộc tình đã vắng người. Vội đi xa về phồn.
Tác giả: Vũ Thanh
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Thục Linh (Beat)
Lòng đã dặn lòng đừng khóc biệt ly. Mà sao khi tạ từ, tràn mi nước mắt. Phút chia tay vì sao cúi mặt. Để người quay lưng, nghe tim mình quặn thắt. Người chẳng phụ người mà vẫn dở dang. Tại ta hay tại trời bày ra số.
Tác giả: Chưa Biết
Đừng tưởng tôi quên quê mẹ ngàn năm yêu dấu. Đừng tưởng tôi quên lời nói yêu thương ban đầu. Ngày đó ra đi trong lòng mang nhiều cay đắng. Nuốt lệ sông nước mên mang chiếc thuyền lặng lẽ xuôi dòng. Đường tưởng tôi quên.
Tác giả: Nguyễn Đức Quang
Đường Việt Nam ôi vô cùng, vô tận, đường ngang tàng ngoài biển Nam giữa Trường Sơn. Đường ngày qua đầy vết kinh hoàng, mỗi xóm làng một dở dang. Đường ruộng ngô đến xóm dừa chưa cùng, đường ngông cuồng, đường.