Tác giả: Nguyễn Hồng Thuận
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Hồng Thuận & Trương Thế VInh
Tiếng mưa đêm tái tê lòng. Đường phố vắng riêng ta ngồi đây ôm nỗi buồn. Ngàn lần anh nhớ em nơi trời xa ấy. Nhớ hương thơm, nhớ nụ cười. Và ánh mắt khi em nhìn anh. Xa mất rồi. Tình mình sao cách chia như đường chân.
Tác giả: Nguyễn Hoàng Thuận
Ca sỹ thể hiện: Ưng Hoàng Phúc
Anh thấy em dạo này không còn như trước. Tình cảm trong em đã lụi tàn. Không còn những tiếng yêu thương nồng nàn. Không ở bên anh những khi anh buồn chán. Có phải em, em đã hết yêu anh rồi. Suy nghĩ hai ta không còn chung.
Tác giả: Nguyễn Hoàng Thuận
Ca sỹ thể hiện: Đàm Vĩnh Hưng
Đêm nay đã có ai đưa em về nhà hay chưa. Vì đường xa ướt mưa hẻm vắng vài người lưa thưa. Đang giữa lòng thành phố mà phải về tận ngoại ô. Anh thấy, thật ái ngại. Có thể cho anh đưa em về một đoạn đường không. Nếu lòng em.
Tác giả: Nguyễn Hoàng Thuận
Ca sỹ thể hiện: Vũ Duy Khánh
Anh thấy nhớ nụ cười ấm áp. Nhớ những cái ôm siết chặt. Trời đã bắt đầu vào đông. Không Anh, em thấy lạnh không ? Đã cùng nhau đi qua bao con đường. Tương lai nhìn về một hướng. Đã nói nhau nghe ngàn lời yêu thương. Nhưng.
Tác giả: Nguyễn Hoàng Thuận
Ca sỹ thể hiện: Bùi Vĩnh Phúc
Sẽ chẳng thể là một ai khác ngoài em. Vì chẳng còn ai có thể khiến con tim anh yếu mềm. Tìm đâu xa nữa người dịu dàng như em. Anh chẳng còn muốn mơ mộng điều gì thêm. Em khiến con tim anh rung động. Nhớ thương cồn cào bên.
Tác giả: Nguyễn Hồng Thuận
Ca sỹ thể hiện: Minh Hằng
Anh! Em đã biết tất cả. Nhưng không muốn nói thật ra. Em tin sau cơn mê. Ai cũng thức tỉnh. Đêm qua anh với cô ta. Em sao không thể nhận ra. Em quay đi cố như không. Như không biết điều gì. Phải cố kềm nén bão tố ở.
Tác giả: Nguyễn Thuận
Đừng có nói thêm gì nữa.. Hỡi con tim giả dối. Đừng có khóc than mà chi.. Biết anh chẳng yêu thương gì. Anh! cho ta niềm đau của đá. Anh! cho ta niềm đau của biển. Ôm một đời khổ oan. Đã trót mang lừa dối. Tiếc thương chi.
Tác giả: Nguyễn Hồng Thuận
Ca sỹ thể hiện: Hồ Ngọc Hà & Bùi Anh Tuấn
Vào hôm ấy ta chọn lìa xa, hai cuộc đời hai ngã. Thời gian rồi cũng hóa xa lạ. Niềm kiêu hãnh xô dài khoảng cách, ai cũng luôn cho mình đúng. Và người kia sẽ hối tiếc ngày sau. Rồi cứ thế xuôi theo dòng đời bằng nỗi ám ảnh.