Tác giả: Tô Ngọc Vũ
Khóe mắt hoen lệ ướt người đừng gieo thêm sầu ly. Níu bước chân người đi rời xa kiếp sống đọa đày. Hiểu lầm nhận lấy suối vàng người mang theo, ngàn câu xin lỗi chẳng còn được bên nhau. Chẳng trách em người hỡi vì Trời.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
NAM: Nắng tắt bên kia đồi đêm buồn chỉ mình tôi. Em đã xa rồi lời yêu thoáng trên môi nỡ phụ tình tôi. Em theo người xa lạ bỏ quên tình ta quên kỷ niệm ngày xưa. NỮ: Ai hiểu nỗi đoạn trường cõi lòng lắm tơ vương. Giữa ngã.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Mối tình ảo tháng năm dài vun vén. Chợt vỡ òa thắt nghẹn ở buồng tim. Bao đắng cay ập đến muốn nhấn chìm. Khiến nhói quặn hoài ghim vào dạ khảm. Anh chẳng thấy lệ sầu dâng ướt đẫm. Mỗi ngày qua đeo bám mãi đâu dừng. Hàng.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Phạm Phương Thảo
Tiếc gì một miếng trầu cay. Không mua cho mẹ để mẹ lắc lay cõi lòng. Hai trền sông Lam mòn vẹt. Hai trền sông Lam gió. Một chuyến đò nan sang sông. Đẩy đưa thân mẹ. Tóc xanh tận bạc mái đầu. Một đời mẹ lận đận,lận đận.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Đôi ta yêu chi. Cho tội tình nhau. Đôi ta yêu chi. Lệ hoen mắt sâu. Ngày vui thoáng chốc qua mau. Cô đơn lối cũ không màu. Kỷ niệm giờ là thương đau. Ta không duyên nợ. Gặp nhau mà chi. Cho đôi con tim. Đường ai nấy.
Tác giả: Trường Nguyên
Người ơi, sau nở nói câu chia lìa. Lòng anh quá đổi ngẹn ngào chẳng nói nên lời. Tại gì đâu mà em nỡ bỏ những gì yêu thương. Thôi hết từ đây hai đứa cách xa ngàn thu. Nhớ mãi muôn đời chuyện mình ngày xưa hai đứa. Khắc mãi.
Tác giả: Trường Nguyên
Sáng nay anh về, quê em Bến Tre. Miền quê yêu dấu, chan chứa yêu thương. Dọc hàng dừa xanh,mênh mông sông tình. Lòng người thiết tha, thương nhớ Bến Tre. Dắt em qua cầu, Rạch Miễu mến yêu. Đường quê xanh thắm ấm áp yêu.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Quỳnh Trang & Thiên Quang
Nuốt lệ làm vui nhìn chiếc xe hoa. Anh ơi thôi đành dang dở tình ta. Còn đâu câu nói ban đầu. Tình đôi ta khó phai maù. Bây giờ tại sao đành ôm khổ đau. Ước hẹn rồi nay trả với trăng sao. Anh ơi non.
Tác giả: Thanh Sơn & Ngô Kỳ Vỹ
Ca sỹ thể hiện: Hợp Ca & Đặng Thế Luân
Như nước sông đầy với đời người nghệ sỹ trải qua lắm khi buồn vui. Kiếp tằm phải nhả tơ, riêng nguyện mang tiếng hát lời ca dâng cho đời. Dẫu rằng còn những nỗi niềm riêng, lãng quên quên đi hết ưu.