Tác giả: Huyễn Mộng
Mẹ ơi! Mẹ ở phương xa thế, cuộc sống bon chen thưở hôm nào. Giờ đây biền biệt trần gian thế. Thế giới Tây Phương rước Mẹ hiền, bao năm xa cách con thấy trống. Cô đơn hiu quạnh quấn bên lòng. Còn Mẹ tuổi thơ con còn.
Tác giả: Nguyên Bích
Ca sỹ thể hiện: Quang Dũng; La Sương Sương
Chiều đứng lặng ngắm dòng sông. Đem niềm riêng gửi cuốn theo dòng. Hồn đã chết buổi chiều nao. Khi anh trao nụ hôn từ giã. Đời hiu quạnh lặng trôi đi. Ta đã xa nhau rất ngỡ ngàng. Tim xót xa ôi đã muộn màng. Như.
Tác giả: Hồng Hà
Đêm. Từng đêm thao thức. Xoáy trong tâm hồn. Từng tiếng đêm thâu. Ánh sao muộn màng. Rớt trên mái đời. Vọng tiếng hư vô. Đêm. Hàng cây im vắng nén trong cõi lòng. Từng giấc mơ khuya. Bóng ai đi về. Bước chân âm.
Tác giả: Cổ Nhạc
1. Bến (-) xưa gió lộng con đò trôi theo bóng mây (-). 2. Nâng chung rượu đầy (-) ông lão lặng buồn (-). 3. Nhìn trời hiu quạnh bạc màu sương (-). 4. Chứa chan kỷ niệm theo thời gian con nước trôi (-). 5. Bèo dạt xa xôi (-).
Tác giả: Minh Khang
Ca sỹ thể hiện: Vân Quang Long & Thúy Hạnh
Ngày xưa bên nhau tình em ấm nồng. Ngày nay xa vắng tình em giữa dòng. Đành hẹn lại gặp trong kiếp sau. Để ta được hạnh phúc dài lâu. Em đừng hỏi đừng khóc vì anh. Em đừng buồn đừng thương tiếc chi. Dù tình ta nhạt nhòa phai.
Tác giả: Phan Huỳnh Điểu
Ca sỹ thể hiện: Cao Minh
Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm. Anh nhớ em, em hỡi anh nhớ em. Không gì buồn bằng những buổi chiều êm. Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh. Anh nhớ tiếng anh nhớ hình anh nhớ ảnh. Anh nhớ em anh nhớ lắm em ơi. Anh.
Tác giả: Chưa Biết
Một lần chưa được gặp. Hỡi người ta đã quen. Từng đêm trong giấc ngủ. Ta gọi thầm tên em. Trời Paris chớm lạnh. Anh đã tìm về đây. Mưa thu buồn hiu quạnh. Vàng thu đầy mắt ai. Rượu người ta chưa nhắp. Sao hồn ta say.
Tác giả: Nhạc Ngoại [Lời Việt: Đức Huy]
Quay về đây chốn xưa đã xa nâu rồi. Còn đâu phút cuối tháng ngày vui. Con đường tối bóng ai bước đi một mình. Tưng nhịp chân bước nghe buồn tênh. Biết đến bao giờ mới với nỗi buồn. Để bớt chút đắng cay trong cuộc đời trời.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Chiếc áo phong sương chuyển sắc vàng. Vắng người trong mộng chợt hoang mang. Căn phòng lạnh lẽo càng hiu quạnh. Gối chiếc đìu hiu lại ngỡ ngàng. Cứ nghĩ rằng em ôm giấc điệp. Ngờ đâu bóng tối mị nhân gian. Mong sao thức tĩnh.