Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Thái Châu; Mộng Thi
Đứng bên cầu ngắm lục bình trôi. Mà chạnh thương những đời xa xứ. Thương con sông đã bỏ ngọn nguồn. Trôi lênh đênh trong mưa gió buồn. Gió bên trời thấm lạnh từng cơn. Mùa biển dâu sé lòng tan nát. Ôi em tôi đã bạc tình.
Tác giả: Duy Khánh
Ca sỹ thể hiện: Quang Hoà
Bỗng một ngày tôi chợt nhận ra. Tôi đã yêu thành phố của tôi. Yêu con đường dài bước chân qua. Yêu hoàng hôn những chiều lộng gió. Hoa phượng đỏ rực cháy trong tôi. Đi bên em tìm về bao kỉ niệm. Tìm lại những ước mơ. Tìm lại.
Tác giả: Cao Quân Kiệt
Ca sỹ thể hiện: Trần Nhật Quang
Hò ơ ớ ơ...chiếc bánh ít trần trên lá còn xanh. Tình ta không trọn... Em để dành cho ai?... Em đã theo chồng về bên kia xứ lạ, biết em có còn nhớ những ngày ta bên nhau. Nhớ những chiều buông trên bến sông này, em bán.
Tác giả: Trung Đức
Ca sỹ thể hiện: Trung Đức
Em ơi, hãy cho anh nhớ em thêm lần này thôi. Vì con tim tổn thương, dễ gì hết vấn vương. Em ơi, hãy cố sống thật tốt khi bên người mới. Vì nay hai người dưng, sẽ mãi chỉ là chuyện đã từng. Dù tình yêu đậm sâu, nay cũng.
Tác giả: Trần Thái Nguyên
Ca sỹ thể hiện: Đức Tuấn.
Có một chiều về thăm trường xưa. Lối cỏ mềm nắng vàng rơi đầy. Cánh phượng hồng trên tay rực rỡ. Ngàn mấy trắng nhẹ vướng theo mỗi bước chân. Có một chiều về thăm trường xưa. Nhớ cô thầy giọng nói ấm êm. Nhớ phút giây ngập.
Tác giả: Chưa Biết
Phòng Trà Tiếng Đàn Tôi. Đà Nẵng thành phố tôi yêu. Yêu suốt cuộc đời như tôi yêu người thương yêu nhất. Đà Nẵng thành phố của tình yêu. Thành phố bên bờ biển xanh những chiều mây bay nắng trãi. Ôi đẹp làm sao sóng sông Hàn.
Tác giả: Võ Đông Điền
Ca sỹ thể hiện: Phương Hồng Quế; Mỹ Huyền; Ngọc Huyền (tân cổ); Cẩm Ly; Quang Linh
Một chiều hè đi về miền quê tôi bâng khuâng nhìn cánh diều bay. Một chiều hè lặng nghe gió hát nắng vương nhè nhẹ cánh diều xôn xao. Diều bay cho làn gió có điệu dân ca. Câu mẹ ru ngọt ngào đậm đà. Diều bay cho đồng.
Tác giả: Đinh Trầm Ca
Ca sỹ thể hiện: Thái Châu; Mộng Thi
Đứng bên cầu ngắm lục bình trôi. Mà chạnh thương những đời xa xứ. Thương con sông đã bỏ ngọn nguồn. Trôi lênh đênh trong mưa gió buồn. Gió bên trời thấm lạnh từng cơn. Mùa biển dâu sé lòng tan nát. Ôi em tôi đã bạc.