Tác giả: Nhạc Ngoại
Một ngày trở về nhà xưa. Lòng chợt nhớ đến mối duyên cũ. Giấc mơ chưa phai, một cuộc tình thật dài. Dù năm xưa ta ra đi ngỡ.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Minh Tuyết
Rồi mây xám đang giăng cuộc tình ta. Hoa sứ ngát hưong bên hiên nắng tàn. Đường tình sao tối tăm không màu. Người đem đến bao úa sầu. Làm sao quên được anh, người yêu, tình yêu xa xăm. Lòng thầm mong hoài giữ em trong tim.
Tác giả: Chưa Biết
Khi màn đêm buông xuống có ai hay vẫn đây một người. Lê bàn chân anh bước con phố khuya giờ đây hoang vắng. Mưa lạnhrơi vai áo trên phố xưa mỗi khi đêm về. Em giờ vui nơi đó, em biết chăng nơi đây lòng đau. Ai ngày.
Tác giả: Tiến Luân
Ca sỹ thể hiện: Hà Vân
Mẹ xưa nằm võng ru con. Đong đưa tiếng hát gợi buồn nhà quê. Mẹ quê cực khổ vì ru đứng. Giá võng là đôi chân ốm gầy. Con ngủ rồi mẹ ngồi thơ võng. Lén bồng lên võng mắt trông mong. Mẹ nằm trên dạt tay đưa nhẹ. Trời đất.
Tác giả: Nguyễn Tấn Hưng
Yêu mến em nhiều cớ sao em chẳng biết? Mơ dáng em gầy cớ sao em chẳng hay? Ôi, đôi mắt nai! Khổ thay, sao nhớ hoài! Màu má màu môi, màu hồng đào tươi thắm! Trong gió xuân về làn tóc phất phơ bay... Dâng trái tim.
Tác giả: Biển Ngọc
TÌM LẠI ÁO TÍM NGƯỜI XƯA. Nhạc và lời : NGUYỄN NGỌC HẢI. Bút danh : Biển Ngọc. Hôm nay hè đến rồi / bao nhiêu kỉ niệm / của thời học sinh / nay ùa về trong nhung nhớ / tôi có một người yêu / nàng ưa màu áo tím /.
Tác giả: Nhất Sinh (Nhạc) & Nguyễn Duy (Lời Thơ)
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa, mẹ ta xưa. Mẹ ta xưa không có yếm đào. Mẹ ta xưa không có yếm đào. Nón mê thay nón quai thao. Nón mê thay nón quai thao đội đầu. Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa, mẹ ta xưa. Mẹ ta xưa, rối ren tay bí tay bầu,
Tác giả: Nhạc HV Check, thơ Hà Huyền Chi
Trao em, quê bốn ngàn xưa. Tương lai Hồng Lạc trông chờ các em. Rễ cái phơi trên đất. Nhựa luyện chảy ngoài da. Người không đành cúi mặt. Đóa u tình nở hoạ. Có quê mà như không. Ruỗng hy vọng trong lòng. Vui buồn theo.
Tác giả: Chu Văn Lễ
Biết hơi thở nào cho buồng phổi em mong. Em đừng tưởng không cần. Tôi yêu tôi yêu hơi tóc cũ. Buổi chiều đã cuối năm. Con sông tù đợi nước. Lòng cô đặc quạnh hiu. Đời đã chán tiếng cười. Không hơn không hơn một lần.