Tác giả: Bằng Giang
Ca sỹ thể hiện: Phương Thu
Đừng khóc nghe em ngày vu quy, cố nén đau thương để mà vui đi. Chuyện ngày xưa đừng nhắc nữa, vì mình quên lời đã hứa, để giờ hai đứa phải xa nhau. Đừng trách sau tôi chẳng yêu em. Biết nói sau hsao vơi duyên tình.
Tác giả: Vũ Thành An
Ca sỹ thể hiện: Hà Trần; Thanh Hà
Lời em nói vẫn như văng vẳng đâu đây. Giờ chia tay ưu tư chết lặng hàng cây. Mất em rồi không bao giờ có lại. Tiễn người đi cả hồn ta tê tái. Giờ phương ấy, em theo bước đường cuồng quay. Để lại đây, âm u xám một trời.
Tác giả: Trường Sa
Ca sỹ thể hiện: Loan Châu
Tình vẫn mãi là thơ như ngày nào. Em chợt đến như mơ. Mộng xưa vẫn còn xanh cho dù rằng ta còn có nhau chăng. Khi lòng đói thương yêu như tình ngã quên đau. Một lời xin em nói. Thoảng nhẹ như mấy khói. Để còn lại chút.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Cẩm Ly; Cẩm Ly & Nguyên Lộc
Như ban mai ngày xanh. Ánh nắng soi muôn hoa trên cành. Em nhớ về một ngày xa xưa... Có Anh bên đời... Vang câu ca tình yêu. Anh viết nên mưa ngâu hôm nào. Thêm ấm nồng lửa hồng trong Em... Tình mãi vấn vương... Có hay.
Tác giả: Nhật Ngân
Ca sỹ thể hiện: Hương Lan & Hoài Nam; Khánh Ly
Em theo đoàn lưu dân. Bờ vai em nhỏ qua trời. Em theo đoàn lưu dân. Bỏ quên tiếng hát xa xưa. Em theo đoàn lưu dân. Bờ vai thơm nồng bông bí nụ. Ôi đường xa vạn dậm. Không biết bao giờ gặp lại em. Em quê người lênh.
Tác giả: Võ Đông Điền
Ca sỹ thể hiện: Đàm Vĩnh Hưng; Đàm Vĩnh Hưng
Bất chợt em nhìn anh, lắng nghe từng kỷ niệm. Bất chợt anh nhìn em, nhớ những ngày xa xưa. Ta quen nhau, ta yêu nhau, ta xa nhau, chẳng nhớ độ nào? Dòng sông xanh đã trôi đi theo tháng năm, âm thầm sóng vỗ. Tuổi ngây.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Phúc
Ca sỹ thể hiện: Hồng Tước
Ngày anh đi. Mưa theo dấu chân. Giọt mưa cuối cùng. Bay nhạt nhòa vào hồn hoang vắng. Mưa quên dấu những giọt mưa sa. Ngày anh đi. Mưa sao nhớ nhung. Chiều nghiêng tóc xỏa. Vai anh ướt đọng giọt sương cũ. Mưa còn.
Tác giả: Hà Lan Phương
Làm sao biết cõi tâm em khắc khoải. Khao khát ước mơ hạnh phúc bình thường. Làm sao hiểu mộng đời em băng hoại. Tỉnh chiêm bao c̣òn lại nỗi chán chường. Tim mùa hạn, nguồn yêu thương khánh kiệt. Khan hiếm niềm tha.