Tác giả: Nguyên Thông
Chơn tâm bao la như không gian vô tận, chơn tâm trong veo không vướng mắc sắc trần, không sanh, không diệt, không trước, không sau, không không, không có, lặng lẽ như tờ. Tâm sinh u mê xe lăn theo luân hồi, quên.
Tác giả: Nguyên Thông
Ai ở bên này bờ mê vọng nghiệp, ai ở bên kia bến giác sáng ngời, đò qua bến ngộ đâu phải là xa, ta mở cửa nhà đi vào thấy chủ trí tuệ bao la. Này mình cùng đi qua bờ giải thoát, chơn tâm sáng ngời, hãy buông mây.
Tác giả: Nguyên Thông
Từng giây từng phút lòng người vi vút buồn vui thương ghét lao xao trong lòng. Lòng người như bướm lượn bay tìm kiếm cành hoa tươi thắm nâng niu say đắm. Người mê không biết, lòng vui tha thiết tình yêu như bướm say mê.
Tác giả: Nguyên Thông
Đức Phật Thích Ca Tất Đạt Đa. Thái tử con vua Tịnh Phạn nước Ca Tỳ La Vệ. Thời còn niên thiếu tuy đời. Ngài sung sướng sống trên nhung lụa. Nhưng lòng Ngài thông cảm. Thấy đau thương sầu khắp muôn phương. Quyết chí dứt.
Tác giả: Nguyên Thông
Đất, nước, gió, lửa giả hợp tạo nên mình, si mê không biết, ngã mạn lòng kiêu căng, nâng niu thân mình tạo nên bao sóng gió, thân tâm điên đảo lòng mình đầy âu lo! Thương thân chấp nhận thọ tưởng hành thức này,
Tác giả: Nguyên Thông
Thân tâm ta một giòng sinh diệt, tâm suy tư tạo thành nên nghiệp, tâm như mây lao xao trước gió, tâm không lặng làm người khổ đau. Thân tâm ta một giòng sinh diệt, tâm suy tư tạo thành nên nghiệp, tâm như mây.
Tác giả: Nguyên Thông
Sắc, thọ, tưởng, hành, thức năm tướng giặc trong người. Đang chuẩn bị tấn công, hãy tự giác đề phòng. Mỗi niệm là địch quân, buông xả địch tan liền. Cứ vậy làm chớ quên, tâm sẽ hết buồn phiền. Rồi một ngày, một giờ, một.
Tác giả: Nguyên Thông
Tâm tư con người buồn buồn, vui vui, thương thương nhớ nhớ, tham sân không ngừng chỉ vì giấc mơ tạo nhiều đổ vỡ mua vui cho mình. Xưng danh anh hùng, ngã mạn kiêu căng, gây nên chém giết liên miên không ngừng, vọng tưởng.
Tác giả: Nguyên Thông
Trời là trời rạng đông tươi sáng tươi sáng rằm tháng tư. Đức Đức Phật Thích Ca ra đời. Đem chuyện lành an vui muôn loài. Ngàn điệu nhạc thần tiên dồn lên. Hùng vang chào đón tưng bừng. Tim muôn loài như trăng trăng.
Tác giả: Nguyên Thông
Bạn Tâm ơi, sao quá vọng rồi? Bạn Tâm ơi, sao quá rong chơi? Anh bôn ba gom góp mê lầm, đưa vào đời vui khổ đắng cay. Lòng anh luôn vương vấn não phiền, nhiều khi tâm anh muốn quên đi, nhưng không sao vơi hết ưu.