Sáng nay em về miền đất mù xa.
Chuyến xe đi rồi, một mình anh ngồi chờ ai?
Đường xa heo hút, em qua mấy sông mấy phà?
Để lại mình anh trông theo phía trời mây đen.
Mà thương yêu em bao năm lao khổ nuôi chồng.
Sóng xô trôi dạt bềnh bồng vẫn tròn thủy chung.
Ôi! Những ngày nổi trôi nuốt giọt mồ hôi
gian nan khuya sớm nuôi con.
Nuôi hy vọng ngày mai anh về lại đây
bên nhau không sợ buồn đau.
Đến khi anh về, đò lỡ chợ trưa.
Chút văn chương còn chẳng còn nuôi được đời nhau.
Đời không dùng nữa văn chương tiếng tơ chán chường.
Tội tình đời em theo anh héo cả xuân xanh.
Cầm lòng xa anh, em đi không bởi vong tình.
Bởi anh mong rằng cuộc đời em còn ngày mai.