Hoàng hôn xuống với ngôi nhà đường vào mây phủ kín
Và hoa tím trôi âu sầu cùng làn gió vi vu
Đàn chim én không dám về, như ai đang ngồi đó
Bàn tay chấp như nguyện cầu cho tôi sống yên vui
Cỏ đã héo bên ngôi nhà, năm xưa anh ở đó
Ngày hôm đó anh không về, ra đi giữa đêm khuya
Ra đi... với đêm khuya không quay về
Và anh đã không bao giờ mang hơi ấm cho tôi
Và giờ đây anh trở về, bao năm tháng qua đi
Nhưng em giờ cũng đi
Đến nơi người, hằng cầu mong
[Out]
Còn bao nhiêu đêm, trên thế gian này, những ngôi nhà lặng im ?
Còn bao nhiêu nơi, nơi những con người, bao cuộc đời như tôi ?