Mỗi lần qua Văn Khoa
Bỗng dưng đôi mắt nhòa
Niềm đau theo lệ nhớ
Nay còn ta với ta
Mỗi lần qua Văn Khoa
Bỗng dưng ta thấy già
Em còn ôm sách vở
Hay âm thầm xót xa
Tan trường chờ em ra
Ngắm em trong nắng tà
Bàn chân son nhẹ bước
Tâm hồn anh thiết tha
Hỡi người em Văn Khoa
Dáng em chưa xóa mờ
Nghe chừng như sống lại
Trong chuỗi ngày đã qua
Ngày xưa trường Văn Khoa
Lá me xưa chưa già
Non màu xanh như biếc
Như tuổi hồng gấm hoa
Hôm nay về Văn Khoa
Lá me xưa đã già
Em sang trường năm đó
Từ buổi chiến chinh qua
Nay ngồi nhìn Văn Khoa
Nhìn lá và nhìn hoa
Lá hoa giờ rã cánh
Theo cuộc tình bay qua
Anh vào trường Văn Khoa
Giủ hết bụi đường xa
Giang hồ nay bạc áo
Còn đây suối lệ nhòa