Tôi xa đô thành một đêm trăng mông mênh.
Tuy ra đi rồi mà vẫn nhớ vẫn thương hình bóng ấy,
người em thơ đang từng giờ đợi chờ.
Tiếng hát những chiều thành câu thơ thương yêu.
Bao nhiêu con đường nằm thức giấc giữa đêm khuya
Vì tiếng nói của con tim đi tìm mộng cuộc đời
Thành đô! Còn nhớ mãi nhớ mãi,
nhớ chiều mưa trên công viên, giờ chia ly sân ga,
và khi gặp nhau bên lề đường hẹn hò.
Thành đô! Rằng nhớ mãi nhớ nhé
dù xa xôi sơn khê, thời gian quen chia lỵ
Chờ mong người đi trên đường về đường về...