Tôi nhớ thương anh ôi Hàn Mặc Tử
một ngày về thăm thôn Vỹ Dạ xưa
nhìn nắng hàng cau trong vườn
nghe nhói thịt da khô buồn
thấy hồn thi sĩ về mơn tóc xanh
Đây phút thiêng liêng trăng mờ Đà Lạt
ngồi cạnh hàng thông bên nước hồ reo
ai nhé, làm thinh nghe nhiều
đây máu và thơ tiêu điều
với tình chết sớm từ khi ban đầu
Ôi, Hàn Mặc Tử ơi
trăng đã lên rồi
và nhẹ rơi trong giếng ai
ơ cả một bờ ao
trăng đã rơi vàng cả làn áo cô gái chưa chồng
ôi, Hàn Mặc Tử ơi
khe nước ngọc tuyền và giòn giã tiếng ai cười
ai nửa dại nửa điên
theo gió mơ huyền còn theo dõi bóng yêu tinh
Tôi nhớ thương anh, ôi Hàn Mặc Tử
một chiều, chiều xanh gây lút trời cao
ánh sáng hào quang chói loà
nghe tiếng quỳ dâng ngôi thờ
dưới trời đã có mùa xuân bước ra
Đây đất tinh khôi đây trời nguyệt bạch
để mừng mùa xuân chim hót đầu tiên
hoa lá hồ nghi sự đời, căng vó nhạc bay lên trời
có người thi sĩ về nơi thiên đàng