Kể chuyện ngày đi anh xuyên núi đồi ra miền biên cương
Gió rừng héo hắt sương giăng núi non nhớ lọt vào lòng.
Tạ từ một đêm anh mang gót nhỏ thư sinh chối bỏ vào đời chinh nhân,
trong đêm đăng tình thương trong mắt học trò tiễn người đi.
Nơi tiền đồn xa đêm đêm ngước nhìn sao trởi long lanh,
rằng đôi mắt em theo anh đến miền địa đầu.
Chập chờn trong mơ anh khe khẽ gọi tên em
yêu kiều lộng ngàn kiêu sa
Thương em đậm đà, anh khắc tên em vào súng trận ngày qua.
Phương xa xin em đừng buồn dù duyên chúng mình còn ngăn hai lối
Đời trai nơi tuyến đầu đêm gác lưng đèo ngày hành quân xa,
cầu mong em anh hiểu đêm vẫn còn rền vang tiếng súng, đêm não nề
người đi đâu về, có đẹp gì đâu
Em còn buồn không hay em đã hiểu nỗi lòng chinh nhân?
Biết rằng đêm đến, nhưng đêm sẽ đi trả lại ngày về
Thì dù xa xôi xin em tin rằng tương lai chúng mình sẽ được gần nhau "như đêm lại ngày"
Xin nuôi nấng trong lòng ước vọng ngày vui.