Tác giả: Quang Linh
Chiều nắng tắt gió đong đưa mùa đông lại về. Ngoài hiên lá bâng khuâng nhẹ rơi. Rồi ngày tháng với bao ưu tư về tình yêu cuộc đời. Có lắm khi đau thương khi vui cười đớn đau. Đừng lặng lẽ khóc với tâm tư đầy cô đơn lạc.
Em không về kịp chị ơi. Khi mưa trắng cả một trời Quảng Trị. Cơn lũ đầu nguồn như từ thiên niên kỷ. Không dưng mà đổ xuống quê mình. Đã bao ngày cha vẫn làm thinh. Em cứ vô ra lệ nhòa mắt ướt. Bên ngoài trời chỉ một.