Em không về kịp chị ơi
Khi mưa trắng cả một trời Quảng Trị
Cơn lũ đầu nguồn như từ thiên niên kỷ
Không dưng mà đổ xuống quê mình.
Đã bao ngày cha vẫn làm thinh
Em cứ vô ra lệ nhòa mắt ướt
Bên ngoài trời chỉ một màu mây nước
Ở nơi mô như đất quê mình.
Ơ chuyện tình ngày xưa ướt đẫm bờ mi
Ai xui khiến chi Thủy Tinh tìm bắt chị
Chú Út ngập ngừng tin qua dòng lệ
Lũ cuốn trôi nhà và cả chị, chị ơi!
Cha nghẹn ngào không nói nên lời
Em gào lên như người mê sảng
Cả nhà phủ một màn mưa trắng
Mưa trắng trời như trắng cả con tim!