Ai buông tiếng sáo bên cõi trời chơi vơi?
Trăng lên gió hát, cây lúa cười bên đồi,
Mùa lành hẹn ước cùng tát nước gầu dai,
Nương xanh, gió hiền nhẹ đưa trăng về khơi.
Tôi thương ánh sáng trên cánh đồng bao la
Nghiêng trên mái tóc dâng bóng ngả chan hoà.
Mẹ hiền nhìn lúa nằm dưới bóng giàn hoa,
Môi hoa hé cười chào hương lúa về nhà.
Đời tôi vui khi dâu xanh lên thắm mầu,
Guồng tơ quay khi trăng lan trên xóm làng,
Nhẹ nhàng câu ca dao vang không ý sầu,
Và từ nay tôi yêu thương, tôi trở lại làng.
Tôi thương chú bé vui với đồng chăn trâu.
Tôi thuơng bác lý vai gánh nặng đôi bầu,
Chợ chiều về có khi tát nuớc vườn rau.
Tôi thương luống cày của người gánh nước cần lao.
Bên nương tiếng gió đông, tiếng người nơi nao
Đêm đêm tát nước lên tiếng hò muôn đời.
Hò rằng làng ta mùa lúa trước gặt phải
Trong nuơng tiếng hờn rợn trong gió, người ơi!
Trong thôn khắp lối, trâu với người lao xao,
Cơm vui dưới ánh trăng sáng toả trên đầu,
Chuyện trò mùa lúa này mới tốt làm sao,
Nhưng lo mối giặc về xâu xé ruộng mầu.
Nào chung vai lo, thôn ta tươi sáng bừng.
Tình bao la nông dân ta cũng góp phần
Để ngày mai câu ca vang trong xóm làng
Và toàn dân thương yêu nhau đều trở lại làng.
Em tôi hát sống vui với đời thôn trang.
Trong khi tiếng suối trong gió động hơi đàn,
Nhẹ nhàng làn khói từ mái lá gợn tan,
Bao nhiêu sắc mầu trời Việt yêu dấu tràn lan.