Muộn phiền khi tình đầu qua đi,
giờ đây hai đứa hai nơi trôi qua qua bao thời gian
rồi một ngày chạy xe lang thang gặp em trên phố thân quen,
con tim anh bối rối và anh nhớ những ngày cùng sánh vai
đắm say trong ngây ngất tình chỉ thấy hoa thơm cỏ dại mộng đẹp thiết tha.
Nhưng rồi một hôm hoa tàn khi giông bão lên em về nhà ai với người chẳng biết em đi về đâu em hỡi.
Băng đồi ngang, vô rừng sâu đêm ngày đêm mưa nắng
Anh đi tìm em quang vòng quanh em ở đâu lê bước cô đơn tìm em.
Đêm nằm mơ mong gặp em không vẫy tay nhau nói câu giã từ
Và rồi em biết không bao ngày qua anh dần quên
Anh đã quên em người ơi, không còn đâu không còn thương, không có những đêm sầu lá úa
Nay gặp em như ngày xưa anh thấy tim mình tim tiếng có lẽ trong anh tình đã phôi pha