Có phải vì nghĩ sẽ không thể gặp em,
nên trái tim anh ngỡ ngàng đến vậy.
Điều gì như nỗi nhớ, thật bình dị như giấc mơ,
như có mưa xuân rơi ngày nắng hạ.
Những gì đẹp nhất anh ngỡ để vụt tay,
lúc em qua bỗng lại thức dậy.
Và hạnh phúc đánh mất lại hiện về trong mắt em,
cô gái anh chưa nhìn kỹ bao giờ.
ĐK :
Ðã từng qua phố lấp lánh hoa đăng,
bồi hồi lại nhớ mưa trên dòng sông.
Ðã gặp niềm vui, đã biết thất vọng lại gặp em trên phố.
Mai này sẽ thấy tuyết rơi nơi xa, ngợp ngời phủ trắng giữa muôn trời hoa.
Và rồi sẽ biết nguy nga sơn hà, vẫn thấy em đẹp hơn.
Có phải sợ mai sẽ không còn gặp em nên trái tim anh se lòng đến vậy?
Có thể một mai tay ai sẽ lùa nhẹ trên tóc em.
Anh đứng nơi xa biết mình đến muộn.
Nhưng dù là thế, vẫn có buổi chiều nay ánh mắt em như đang níu lại.
Mà vì thế nên anh sẽ còn nhìn em rất lâu, sẽ nhớ tên em dù mai chia xa.
ĐK :
Ðã từng qua phố lấp lánh hoa đăng,
bồi hồi lại nhớ mưa trên dòng sông.
Ðã gặp niềm vui, đã biết thất vọng lại gặp em trên phố.
Mai này sẽ thấy tuyết rơi nơi xa, ngợp ngời phủ trắng giữa muôn trời hoa.
Và rồi sẽ biết nguy nga sơn hà, vẫn thấy em đẹp hơn.