Mùa xuân đến mẹ lại già thêm một tuổi,
mắt thêm sâu vì cuộc sống gian nan.
Gió bấc cuối mùa trời chuyển sang xuân
cũng là lúc mẹ mong chờ các con về bên mẹ.
(Vọng cổ)
Cơn gió xuân nâng bước con nhanh trở về
thăm quê hương xứ xở thăm mồ mả tổ tiên
và được nghe tiếng mẹ hiền.
Xao xuyến mừng vui tấc dạ buổi đầu
Nhớ thuở xa xưa bên căn nhà nhỏ
các con quay quần trong tổ ấm thân yêu
Gia đình nghèo cuộc sống chắt chiu
cha mẹ phải tảo tần nuôi đàn con ăn học
rồi con vào đời sống kiếp tha phương
lâu lắm mới về thăm quê hương xứ sở.
Con biết mẹ mừng vui khi thấy các con yên bề hạnh phúc
nhưng không khỏi lo bâng quơ từng tháng từng ngày.
Ai sánh được lòng mẹ bao la như biển rộng sông dài
Lá rụng rơi có thể còn tóm được
nhưng lòng mẹ già càng vô tận vô biên.
Con đi vào đời lăn lóc gió sương
vì manh áo chén cơm nên không được gần bên cha mẹ
Đời là ta ta là các bụi
dù nghèo giàu còn cha còn mẹ là hơn.
Ly rượu đoàn viên con chúc mẹ
được yên lành vui Tết với cháu con.
Dù sông kia có cạn, đá nọ có mòn
con nguyện xứng đáng là con của mẹ.
(Vọng cổ)
Vui với quê hương tôi hát lên khe khẽ
câu hát thanh tao cùng với bao… người.
Bên các con mẹ cũng nở nụ cười
Nụ cười của mẹ theo vết hằn năm tháng
má hóp lưng còng vì sương nắng thời gian
Đã qua rồi cảnh cơ cực lầm than
thì mẹ của tôi đã tuổi già bóng xế
con vẫn biết tre già thì măng mọc
cầu nguyện cho mẹ tôi được vạn sự yên lành.
Nhìn mẹ cười con vui quá mẹ ơi
tiền bạc công danh đâu đổi được tình mẫu tử
Xuân đến rồi đi, không còn trở lại
vui cùng làng xóm đổi thay mộng ước cũng vươn lên.
Có cuộc sống hôm nay chúng con đâu dám quên
những năm tháng gian nan của cha mẹ sinh thành.
Công cha như núi thái sơn
Nghiã mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.