Ta như kẻ hoài nghi đành bỏ cuộc
Ngôn ngữ buồn khánh kiệt cứa tim đau
Ta vắt cạn tận cùng trong nỗi nhớ
Bóng em về tha thướt quẩn quanh đâu
Ta ngỡ mất mà chưa đành đánh mất
Bởi mùi hương ngự trị cánh hoa tàn
Xa tít tắp từ rừng xưa cổ tích
Cỏ xanh mềm ảo giác hóa phù vân
Mùa thu ấy đôi mắt buồn man mác
Ngong ngóng chờ hoài niệm hóa rêu xanh
Ta lục lọi trong ngôi vườn chữ nghĩa
Chồi cây khô bỗng chuyển nhựa rung cành
Hồn khẳng khiu khát chờ trăng mở hội
Ngỡ ngàng đêm mộng điệp thốt lời ca
Dốc đồi mơ sương mù đan nhánh trổ
Kết bông choàng ấp ủ dáng kiêu sa
Em còn đó xõa lòng đêm tóc rối
Tôi đứng đây bụi lốc mịt mù xa
Nghìn mắt lá đang nhìn tôi ái ngại
Đêm nguyệt quỳnh hóa nở kiếp phù hoa