Chiều hoàng hôn con sáo về đâu,
Về đâu nhặt vết thương lòng.
Buồn ơi, ngày đó quen chi,
bây giờ dìm theo bóng mưa.
Héo hắt cơn mê, đèn chông điểm thương duyên phận
Đảo điên đoạn đời, mang nỗi lòng mộng ước phù du.
Gió đưa mộng tham lỡ lầm, niềm cay đắng ăn năn.
Rong ruổi cơn mê đời, khát vọng ngõ về đáy sâu.
Rồi mai lòng dại khờ, gánh nỗi đau thân tàn.
Cõi trăm năm bẽ bàng, thôi hết rồi xa biệt tình tang.
Vòng sầu ai thắt nợ vương,
Từ khi người đến giăng sầu
Từng đêm mòn mỏi canh thâu,
Mê đời sa chân bể dâu.
Nước mắt thiên thu, đừng quên ngãi nhân sâu đậm.
Hiếu dâng đạo người, thôi chớ vì mộng cõi phù vân ...