Đôi khi ta quên đi hình bóng em
Đêm khuya buông rơi ta thường trách than
Nên khi trăng xanh khuất mờ nẻo xa
Tâm tư hoang mang tim bỗng thương đau đau
Trong đêm bao la, em ngời mắt ta,
Đôi tay bơ vơ đang chờ đón em,
Nhưng em tinh ranh như còn trốn quanh,
Em xem duyên ta như giởn chơi thôi,
Màn đêm ta thấy muốn điên, điên.
Em hỡi, ta thấy muốn điên, điên.
Em quay lưng đi tiếng cười xé đêm,
Cho ta bâng khuân đâu tìm thấy em,
Nhưng khi quanh ta im lìm vắng xa,
Trong mơ ta trông mong thấy bóng em.
Đôi khi trong mơ em về thiết tha,
Em như yêu ma trêu ghẹo mãi ta,
Nghe như trong tim hoang lạnh giá băng,
Bao la như tan theo tiếng em cười,
Màn đêm ta thấy muốn điên, điên.
Em hỡi, ta thấy muốn điên, điên.
Tan theo hơi sương khi ngày đến đây,
Em mau bay xa không lời trối trăn,
Nhưng nơi ai kia đang chờ bắt em,
Em ơi ai kia sẽ hóa ta điên.
Màn đêm ta thấy muốn điên, điên.
Em hỡi, ta thấy muốn điên, điên.