Em là hoa hướng dương. Anh mưa mùa Tây Bắc.
Những bình minh nào thấy bóng mặt trời.
Trong lòng nhau hoài nhen nhúm lửa vui.
Là chút bình an còn đọng giữa bờ môi.
Hôn rất nhẹ mà ấm lòng vô kể.
Mãi nhìn nhau bằng tấm lòng tri kỷ. Nhé em...
Anh khóc cho quê, bằng những giọt lệ khô.
Khóc thương hoa bằng chắt chiu rất mực.
Em hãy một lần tới vườn hương ngõ trúc.
Tới với tình anh như Xuân gọi mưa về.
Sẽ mãi còn Xuân dù Thu đã cận kề.
Vàng lá nhớ những ngày buồn Tây Bắc.
Em yêu anh, cần yêu luôn bất trắc.
Em quý anh mời ghé bến phong trần.
Vườn hồng anh đầy danh tướng, mỹ nhân.
Trao em nốt những gì anh cất giữ.
Anh mạt hạng nhoi lên từ gian khổ.
Anh đơn côi chưa hiểu nghĩa thân tình.
Như nhánh xương rồng gai, anh mãi đứng một mình.
Trên sa mạc điêu linh. Mông mênh hư vọng.
Từ có em, anh tìm ra nghĩa sống.
Núi cô đơn thôi đè nặng vai đời.
(Như cỏ cây đều biết nói tiếng người.
Nói với anh những lời em chưa ngỏ.)
Em là gió hay hồn anh lộng gió.
Có hề chi rừng u uẩn quanh ta.
Có hề chi, em ơi, những ngày tháng chia xa.