Tôi sinh ra giữa lòng miền Trung
Miền Thùy Dương ruộng hoang nước mặn đồng chua
Thôn xóm tôi sống đời dân cày
Quê hương tôi ấp ủ Trường Sơn
Quê hương tôi là đây nước chảy xuôi nguồn
Sông cát dài biển xanh Thái Bình.
Đêm trăng cao tiếng hò à ơi!
Lời mẹ ru trẻ thơ giấc ngủ hiền ngoan
Và trai gái quê gởi lời chân tình
Qua bao nhiêu tuổi đời ngã nghiêng
Quê Hương tôi tả tơi khói lửa điêu tàn
Thôn xóm làng ngẩn ngơ lầm than
Hò ơi! Hương Giang ơi! giã từ kinh thành mộng mơ
Lòng tuổi xanh chia tay nhau biết trở về mô ơi! hò
Đây phương nam lúa xanh bóng dừa uốn quanh
Ta sức trai đem cánh tay vẫy vùng ngày mai
Người đi đem dân ca tiếng hò, tiếng hò Miền Trung
Về Miền Nam cho nhau nghe những lời thở than giống nòi
Ta chia nhau, tiếng vui tiếng buồn nước non
Ta quên đi bao tiếc thương, tuổi hờn tuổi son
Hôm nay đi giữa dòng lệ rơi, Mẹ Việt ơi từ nay hiến trọn đời trai
Theo bước chân những người qua rồi, Ta yêu thương đất Mẹ mà thôi
Quê hương ơi, dù sinh thác gửi cho người
Trong tiếng cười giọng khóc đầy vơi.
Ngày qua, giã từ đất mẹ mà đi.
Vì nghe tình quê tình nước đôi bề.
Nước chia hai đường nước chưa về,
xót thương cho người lỡ câu thề.
Lên đường từ ly, hỏi lòng mình lưu luyến gì?
Mẹ ơi! Chỉ còn đất mẹ mà thôi.
Để con còn đi gìn giữ cho đời.
Đã mang trong lòng kiếp con người
phải thương nhau hoài chớ quên lời.
Mong một ngày mai chan hòa đất mẹ niềm vui.
Hò ơi!... Ơi à à ơi!...
Mẹ thương con ra cầu Ái Tử
Vợ trông chồng lên núi Vọng Phu.
Chiều chiều, chiều chiều trông về biên khu,
lòng căm hờn oán quân thù.
Ơi à!... À ơi!... À à ơi!...
Chiều nay lối về đất mẹ là đây.
Đường xưa còn ấp ủ bóng trăng gầy.
Có nghe đêm trường tiếng ru hời?
Có nghe đêm trường tiếng ai cười?
Suối lệ đoàn viên giữa lòng đất mẹ triền miên!