Chờ trăng lên cất tiếng gọi nhau
Đàn khảy tang tình đượm thắm hồn ai
Biển xôn xao gió lộng tứ bề
Thuyền ai xuôi phương Nam
Khoan nhặt trôi lững lờ
Đã trải qua bao mùa mưa nắng
Qua bao cuộc đổi thay
Mãi dâng cho đời bài tình ca đất phương Nam.
Lác đác lá tràm rơi rồi tung bay xạc xào trước gió
Tiếng hò trên sông như tiếng ru muôn thuở.
Khi con quốc tìm nhau gọi bạn suốt canh trường
Nhịp võng ai đưa kẽo kẹt giữa đêm buồn
Tiếng bìm bịp kêu từ rừng xa vọng đến
Mặt nước sông đầy man mác lục bình trôi
Một đêm dài qua giấc ngủ bình yên
Sao mai mọc khi tiếng gà gáy sáng
Thắp mấy cây hương nhớ ơn người buổi trước
Khói hương bay phảng phất lẩn hương tràm.
Cây lá thì thầm lao xao trước gió
Như muốn trao gởi những lời tâm sự cùng ai
Trước sân nhà anh ngồi se mấy sợi đay
Còn em thì lo thắc võng để sau này con nó ngủ
Nồi cơm gạo mới nặng tình nặng nghĩa manh áo vá
Quàng trải mấy mùa sương gió nắng mưa.
Một mái tranh nghèo nơi nước mặn đồng chua
Khi hoàng hôn xuống sương mờ giăng lấp nhỏ
Anh dắt đôi trâu em nặng oằn gánh lúa
Văng vẳng bên tai tiếng chim vịt kêu chiều
Biết bao giọt mồ hôi đã đổ xuống đất Phương Nam
Cho cỏ cây hoa lá căng đầy nhựa sống
Khai hoang biết mấy công trình
Nặng chữ ân tình thêm yêu mến quê hương..